(Xin cảm ơn anh Thái Trinh, anh Trí, chị Minh, em Khánh, Mỹ Anh và bạn của Mỹ Anh đã giúp đỡ nhiều trong chuyến đi này)
--------------
Lưng đau ê ẩm - đó chính là "phần thưởng" sau một ngày ngồi đồng trên xe bus hơn 7h đồng hồ từ nữa đêm cho đến sáng sớm. Tự nhiên có cảm giác giống như mình đang ngồi xe Thành Bưởi hay Phương Trang, xuất phát từ Sài Gòn lên thành phố sương (Đà Lạt) vậy, cũng chả khác gì mấy. Nghĩ lại mình cũng thật là khùng khùng, nghĩ đi là đi, không cần phải suy tính những chuyện linh tinh khác như là: làm sao đến bến xe vì tôi chưa một lần đi xa ở thành phố vừa lạ vừa quen này, hay là đến đó rồi làm sao bạn rước mình nhỉ... Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã đi và trở về nguyên vẹn như lúc ban đầu. Giờ chỉ là những giây phút thả hồn tìm về quá khứ để có được cơ hội đi bụi một lần nữa, đi trong tiềm thức...
--------------
Lưng đau ê ẩm - đó chính là "phần thưởng" sau một ngày ngồi đồng trên xe bus hơn 7h đồng hồ từ nữa đêm cho đến sáng sớm. Tự nhiên có cảm giác giống như mình đang ngồi xe Thành Bưởi hay Phương Trang, xuất phát từ Sài Gòn lên thành phố sương (Đà Lạt) vậy, cũng chả khác gì mấy. Nghĩ lại mình cũng thật là khùng khùng, nghĩ đi là đi, không cần phải suy tính những chuyện linh tinh khác như là: làm sao đến bến xe vì tôi chưa một lần đi xa ở thành phố vừa lạ vừa quen này, hay là đến đó rồi làm sao bạn rước mình nhỉ... Nhưng mà dù sao thì tôi cũng đã đi và trở về nguyên vẹn như lúc ban đầu. Giờ chỉ là những giây phút thả hồn tìm về quá khứ để có được cơ hội đi bụi một lần nữa, đi trong tiềm thức...